Mọi người có thể đưa hết đồ đạc quý giá của mình cho kẻ cướp vì sợ hãi hay vì lo lắng trước khẩu súng chĩa vào. Đối với bậc Bồ tát, các ngài sẽ đưa của cải tư trang cho kẻ này vì thấy người đó cần, các ngài sẽ cho đi vật dụng quý giá của mình trên cơ sở động cơ là tình thương yêu và tâm vô ngã.
Đây là một trong những pháp tu cơ bản. Nhưng nếu ai đó lấy trộm một thứ mà chúng ta bám chấp, cho dù đó có thể là món trang sức hay chiếc ví có hàng trăm hay hàng ngàn đô la, chúng ta lập tức sẽ nói: “Đồ đê tiện.” Khi sân giận, chắc ta sẽ nói câu gì đó rất tệ. Chúng ta không nên hành xử như vậy.
Hạnh bố thí sẻ chia cần phải được bắt đầu cẩn trọng, nhẹ nhàng và dần dần chúng ta có thể thực hành những điều to lớn hơn, vĩ đại hơn. Qua sự thực hành này, chúng ta giảm bớt sự bám chấp vào bản ngã, vào của cải vật chất và những hạnh phúc của riêng mình cho đến khi chúng ta có thể chia sẻ và thực sự cho và nhận với người khác. Dần dần, bạn có thể thực hành sự bình đẳng.
Cùng với sự thực hành, dần dần bạn sẽ biết sẻ chia phần nào những gì tốt đẹp mình đang có, chẳng hạn như: “Tôi cần hạnh phúc, bạn cũng cần hạnh phúc và tôi có hạnh phúc, tại sao tôi lại không chia sẻ?” Thái độ này là bước đầu thực tập. Bằng việc thực hành luyện tập liên tục pháp này, dần dần bạn có thể cho đi tất cả hạnh phúc của bạn tới người khác một cách vô ngã, không hề nuối tiếc. Đó chính là phẩm hạnh của bậc đại Bồ tát. Khi đạt đến trạng thái này, bạn sẽ không bao giờ mong muốn gì cho bản thân. Hành động của các đại Bồ tát luôn là những công hạnh hướng đến lợi ích của người khác.